đó lại làm nó cảm thấy khó xử. Nó phải có trách nhiệm vì điều này, theo cách mà nó nghĩ thì nó sẽ là người chịu trách nhiệm với Quyên trong suốt quãng đời còn lại. “Không sao mà…” Quyên nhận ra thái độ của nó là ý nghĩa gì, cô đủ tinh tế để nhận ra điều đó và nàng cũng biết Phương là người như thế nào. Quyên ngồi lên giường hai tay vòng lấy cổ nó ôm sát vào, nàng khẽ nói: “Đã nói là không hối hận rồi mà. Quyên hạnh phúc lắm, không phải đêm qua rất vui hay sao.” Nhắc đến đêm qua làm nàng cảm thấy