chảy ròng xuống chiếc đùi trắng nõn của nàng. Phương thở ra một hơi, cơn cực khoái qua đi làm nó bời rời cả người, lao động một giờ cũng chẳng bằng nó làm tình trong mười phút. Nó không phải người chủ động nên cũng chẳng tốn sức mấy, nhưng lúc này chân nó thậm chí nhấc lên còn không nổi. Khúc thịt cương cứng lúc nãy bây giờ cũng đã xìu xuống nằm ngoẹo sang một bên. “Sợ cái gì?” Nó trả lời, ăn cũng đã ăn rồi thì nó còn sợ cái khỉ khô gì nữa chứ. “Sợ người yêu của tui.” Hạnh lại nói. “Chị không sợ