sinh mạng, vả lại dưới hầm tối om, phần vì sợ hãi nàng mới phải nằm im. Còn bây giờ dưới ánh đèn sáng sủa như ban ngày lúc bờ môi tham lam của Đoàn hôn xuống tới túm lông đen rậm rạp trên mu Hồng, nàng vừa cảm thấy sung sướng tuyệt vời, vừa mắc cỡ đến cứng người. Hồng muốn bảo Đoàn ngưng lại nhưng trong bụng lại sợ chàng ngừng thật. Chẳng còn biết làm sao hơn, Hồng kéo chiếc gối đang kê dưới đầu lên che mặt. Thế là xong. Khi chiếc lưỡi mềm mại của Đoàn xuống thấp hơn nữa thì tự động Hồng dang