tin, tán tỉnh nữa. Nghĩ đến đó mình chợt bừng tỉnh, trở lại với con người lương thiện của mình… – Chị có thấy đỡ tí nào không? – Ừ nhẹ hẳn đầu em ạ. Thực sự cảm ơn em nhiều lắm. – Có gì đâu, cô giáo dạy bọn em thấy người gặp hoạn nạn khó khăn là phải giúp đỡ thế mới là người tốt. Chị bật cười. – Lúc nào em cũng làm chị cười được thế nhỉ. – Ô hay, em toàn nói điều thật lòng có gì đâu mà cười hả. Mình ngưng tay không mát xa nữa. Chị xoay đầu lại, người hơi nhún lên, nhìn thẳng vào mắt mình.